Hà Nội quyến rũ du khách bốn phương có lẽ là vẻ đẹp của những gương hồ soi bóng nhân gian kim cổ gắn với bao truyền thuyết, huyền thoại hư ảo hàng ngàn năm lịch sử kinh thành Thăng Long xưa. Và Hồ Tây bãng lãng sương khói vào mùa sen nở giống như một cõi thần tiên lạc giới mê hoặc bất kỳ ai đến đây.
Bình minh phố, vào hạ, nắng đã tràn ngập phủ màu vàng mơ, cả không gian nhuộm sắc đỏ hoa phượng hoài niệm học trò, tím bằng lăng ký ức tình thơ…, bỗng chốc trở nên mờ nhòe, nhường cho ánh mắt dõi theo gánh hoa chung chiêng trên vai áo nâu…
Những đóa sen hồng e ấp lấp ló sau màu lá xanh mang theo hương thơm thanh khiết dịu dàng như một mời gọi mơ hồ cuốn theo bước chân…
Và sen, cả một hồ sen mênh mang huyền hoặc hình như không có giới hạn làm tôi ngây ngất, ngỡ mình đang trong cõi mộng xuyên không trở về mấy trăm năm trước, được cùng tao nhân mặc khách của Tao Đàn nhị thập bát tú vịnh thơ ngoạn cảnh sắc Hồ Tây.
Bềnh bồng trên con thuyền nhỏ giữa hồ, không dám khua mái chèo, chỉ sợ tiếng động sẽ làm vỡ mất giấc mộng như đang ở chốn thiên thai.
Những chiếc lá sen xanh biếc tròn như đĩa ngọc phỉ thúy khổng lồ càng tôn sắc hồng búp sen kiêu hãnh vươn cao, đang kín đáo tỏa hương thơm được trời đất tụ khí chưng cất thanh nhẹ tinh túy thoát tục.
Có khoảnh khắc không biết có phải ảo giác, hình như thấp thoáng ẩn hiện giữa hồ sen, bóng dáng một thiếu nữ má hồng đang lúng liếng mắt nhìn, chúm chím môi hoa… Phải chăng Bà Chúa Liễu trong huyền tích Hồ Tây rời gót ngọc Phủ Chúa, đang thưởng sen cùng nhân gian hồng trần?
Tôi có diễm phúc được gặp nghệ sĩ nhiếp ảnh Quang Phùng, người lưu giữ lịch sử Hà Nội bằng hình ảnh. Ông kể, ngót nủa thế kỷ nay, mùa sen Hồ Tây năm nào ông cũng đi chụp ảnh, đặc biệt ông có rất nhiều bộ ảnh hái sen ướp trà, một loại trà thượng hạng bậc nhất Thăng Long thành danh trà làm nên “trà đạo Việt Nam” độc quyền của sen Hồ Tây, và những công đoạn làm nên loại danh trà này cầu kỳ, tỉ mỉ, khéo léo, tinh tế, chính xác, không phải ai cũng có thể.
Sen được hái từ mờ sương, rồi thong thả ngắt từng cánh, để lộ ra phần nhụy vàng, khều thật nhẹ hạt gạo tròn nhỏ xíu trên đầu nhụy, đó là tinh chất sen thơm để ướp hương làm nên thứ danh trà Thăng Long thành của sen Hồ Tây…
Và đó mới chỉ là công đoạn đầu… Tôi cũng đã được uống loại danh trà này, để rồi nhớ mãi khó quên cảm giác lâng lâng thoát tục khi từng hớp trà ướp hương sen như thấm vào từng tế bào…
Miên man nghĩ, ngày xưa Hồ Tây có sen vàng hay không mà ở nơi này tọa lạc ngôi chùa Kim Liên đẹp như trong cổ tích. Hay chính nơi này gắn với huyền thoại trâu vàng ngàn năm trước cùng huyền tích sư Không Lộ ngàn năm sau vẫn cho phàm trần ngưỡng mộ thành kính?
Mà cũng lạ, tất cả các ngôi chùa cổ ở Hồ Tây đều quay hướng về mặt hồ sen, và mỗi sáng mai tiếng chuông gõ nhịp vào thinh không nghe như tiếng xưa vọng về lời cổ nhân, cho một ngày mới không tạp niệm, nhiều lòng từ đến cõi nhân gian.
Quay về phố, đi dưới hàng cây cổ thụ trầm mặc hòa nhịp cùng thời gian quá khứ hiện tại và tương lai, trên tay tôi là một ôm hoa sen, hương thơm vương vấn theo gió quẩn quanh trong bãng lãng sương chiếu tím nhạt…
Và một sự kỳ công hiếm có, cho dù phương Nam của tôi quanh năm có sen, nhưng tôi vẫn mang sen về, để rồi lúc này ngồi ngắm hoa, cảm nhận từng búp gió sen hồng Hồ Tây như khoảnh khắc tĩnh lặng, buông mọi tục lụy, thanh lọc sân si.
Sen Hồ Tây hình như là một cõi thiền của riêng tôi./.
Tác giả: Hoài Hương