Đó là một ngày trời quá mù ra mưa, mưa từng giọt mỏng tang rơi xuống nền đường rồi nhòa đi, mưa từng giọt li ti rải đầy lên mái tóc ngang vai của cô. Thỉnh thoảng, cô dừng xe, lấy ống tay áo lau cặp mắt kính rồi lại đeo vào và tiếp tục chạy. Cô cứ chạy quanh những con phố nhỏ, ngắm nhìn những ngôi nhà nhỏ trồng đầy những loài hoa. Thành phố vẫn ì ạch với quá trình hiện đại hóa nên nó chẳng thay đổi gì nhiều.
Nơi này với cô là bao nhiêu tuổi dấu yêu, bấy nhiêu mùa thương nhớ. Cô thuộc làu từng tên phố, từng gốc cây suốt một thời thanh xuân cô gắn bó. Cô dừng lại ở một quán sách cũ, cả con phố này mười lăm năm về trước toàn những hiệu sách cũ. Bây giờ chỉ còn duy nhất hiệu bán sách cũ của ngày xưa. Hiệu sách đã được sửa sang trang hoàng lại khá đẹp. Có nhiều kệ sách to bán những đầu sách vừa mới xuất bản, đang sốt sùng sục trên thị trường. Sách cũ được kê ở những kệ trong cùng. Ở đây, cô ngạc nhiên thấy cây Ngọc Lan ngày nào vẫn còn đó, vẫn nở hoa thơm ngào ngạt cả một góc phố ồn ào.
Cô tự lựa cho mình vài quyển sách mà nhìn “xoáng” qua tên tác giả đã đủ tin tưởng về nội dung, đó chủ yếu là những bậc thầy về chuyên ngành cô đang dùi mài. Nhưng cơ bản, sách phải còn bìa, đủ mới để đọc, để ngâm ngợi từng trang từng trang một. Cô ngồi xuống ghế, lật giở từng trang sách. Theo thói quen, cô đưa tay vuốt lên mặt giấy, ngón tay trỏ miết lại từng mép giấy đã nhăn đi vì thời gian. Rồi cô giở sang trang khác, để nhìn chứ không phải để đọc.
Cái cảm giác của một thời xa lắc ùa về làm cô thấy tim mình như đập nhanh hơn. Thời thanh xuân hồn nhiên, tuổi trẻ trong trẻo, cái nghèo chỉ khiến người ta càng say mê – say mê đọc sách. Thời đó, mỗi tháng cô tằn tiện mãi cũng góp được ít tiền,, cô sẽ chạy đến đây, mua cuốn sách cũ tặng mình mà vui đến ngất ngây.
Cô đã từng đưa anh đến hiệu sách này. Anh mua tặng cô đĩa nhạc Trịnh cô thích trong khi miệng châm chọc “sao em có thể đam mê cái loại nhạc buồn bã đến thế”. Chẳng biết, nhưng quan trọng là dù buồn bã thế nào đi nữa mà anh vẫn có ý mua tặng thì vui quá rồi. Cô cười, thấy lòng ấm áp đến lạ. Hồi ấy, anh chỉ nghe nhạc Rock, hát những bài tiếng anh nhưng sinh nhật năm ấy của cô, anh lại ôm ghi ta chơi nhạc Trịnh.
Có lẽ tình yêu giống như một cơn gió, nó thổi qua đời người ta để người ta biết có những thứ dịu êm quá đỗi! Cũng có thể tình yêu chỉ như một bếp lửa, lửa bừng cháy, nồng nàn, rực rỡ, ấm áp giữa mùa đông dài lạnh giá. Thế nhưng gió không ở lại, than đã tàn không dễ thắp lên. Lần cuối cùng cô nắm bàn tay anh đan trong đôi bàn tay gầy hao của mình. Cô nói đủ nhỏ để anh nghe, nhưng có lẽ cô muốn tự dặn lòng mình “Chúng ta dừng lại thôi”. Anh lặng im như trời không gió, như bếp lửa tàn, như hòn than đã hóa tro bụi. Lòng cô tan hoang. Giọt nước duy nhất lăn trên má cô rồi lặng lẽ rơi xuống nền cát trắng và mất giấu. Cô đứng dậy bước đi. Anh không giữ lại. Đó là điều lòng cô tổn thương mãi mãi.
Ở đời, chuyện gì vốn càng nghĩ nhiều càng thấy thương tâm. Cô tìm mọi cách để quên nhưng dường như rất nhớ. Cô mất bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm để quên, cô cũng không biết. Cái chính là cô sợ mất đi tình yêu cô còn giữ ở trong lòng, mất đi những rung động đầu tiên của một thời con gái, mất luôn cả bóng hình cô muốn cất giấu trong tim. Cô không muốn quên, không thể quên. Có nhiều khi cô bất chấp tất cả, bất chấp sự lạnh lùng, đả kích của anh, cô muốn ngược dòng thời gian quay về để tìm thêm cho mình một cơ hội. Nhưng cơ hội chẳng bao giờ có bởi khi đã muốn chối từ người ta có đủ nghìn lẻ lí do.
Ngoài trời mưa tạnh từ lâu, một bông hoa Ngọc Lan lặng lẽ rơi xuống sân nhà, đậu trên một chiếc lá đã khô. Bên trong cửa hiệu, có một đôi nam nữ đã vào từ lúc nào. Cô gái khoác tay chàng trai, đôi mắt trong veo qua cặp kính tròn. Cô gái vừa lựa sách vừa thì thầm trò chuyện cùng chàng trai. Chàng trai vừa đỡ lấy quyển sách bạn gái chọn xong vừa cười rất tươi. Tuổi trẻ là thế! Tuổi trẻ là những năm tháng được tự do, được yêu thương, được hi vọng, được nói những chuyện dời sông lấp bể, được lựa chọn những điều đẹp đẽ, cao xa.
Tuổi trẻ cũng có thể phải trải qua những chia li đỗ vỡ, những đau đớn, muộn phiền. Nhưng cuối cùng ai cũng muốn nhớ về khoảng thời gian ấy. Không phải để hối tiếc mà để biết rằng tuổi trẻ đáng quý biết bao! Đôi trẻ mua xong sách thì thong thả rời đi. Cô nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Đã muộn quá rồi. Cô không có thời gian để nghĩ nhiều, cô phải về. Chuyến công tác của cô kết thúc chiều nay. Cô trả tiền cho ông cụ bán sách rồi đi ra. Những bước chân cô vẫn gõ đều đều cho đến chỗ đỗ xe. Có lẽ cuộc sống vẫn cứ trôi đi, mặt trời lặn rồi mọc để làm sáng lên hay tối đi những khoảng thời gian của nhân sinh dưới vòm trời kia.
Tác giả: Mai Nga