Nếu cho tôi ba điều ước, điều thứ nhất tôi ước tôi được đi, điều thứ hai: tôi được đi, điều thứ 3? tôi được đi…
Niềm khao khát được đi tới những nơi mình chưa từng đến dường như đã ăn vào trong máu tôi từ lúc bé, từ cái thời với chiếc xe đạp cà tàng rồi khám phá hết mọi nẻo đường trong xóm, mọi con đường tắt hiếm người đi mà bố mẹ vẫn thường hay cấm vì sợ nguy hiểm. Cứ khoảng giữa trưa, tôi lại lén đi rồi trở về với niềm phấn khởi lạ thường, tôi vui lắm, vui vì mình biết thêm một điều mới, vui vì biết thêm một nơi lạ lẫm.
Cho đến khi học phổ thông, với chiếc xe máy 50cc, tôi và đám bạn vẫn hay vượt vài trăm cây số đến những nơi hoang sơ, đi vòng quanh tỉnh huyện với những con đường hai bên là rừng núi, những con đường ổ voi, ổ gà đầy rẫy, hay những thành phố khiến những đứa trẻ ngây ngô như chúng tôi phải hét lên bởi những tòa nhà cao vút, những điều mới lạ.
Và rồi tôi muốn được đi xa hơn nữa, tôi bắt đầu nghĩ đến những đỉnh núi, những cung đèo hiểm trở, những vùng quê yên ả hay những dòng sông một thời đi vào thi thơ nhạc họa, tôi khát khao được đặt chân ở đó, tôi khao khát được nhìn, được hít thở bầu không khí ở đó, và rồi tôi đi.
Tôi là con người bốc đồng, nổi loạn, thích là đi, nhiều lúc cứ đi mà chẳng biết mình đang đi đâu, miễn là con đường đó mình chưa đi lần nào, miễn nơi ấy tôi chưa được biết, thế là cứ đi thôi, chẳng để ý thời tiết hay đường xá, chẳng để ý tới bất cứ điều gì mà mọi người vẫn quan ngại mỗi khi đi xa, tôi đi vì đam mê, đi vì lửa chinh phục cháy bỏng. Cũng không ít lần tôi vấp ngã, theo đúng nghĩa đen là như vậy, và cũng nhiều lần dính “phốt” rồi, nhưng nhờ đó mà tôi biết được nhiều hơn, có thêm kinh nghiệm, nếu sợ vấp ngã, tôi đã chẳng đi…
Cuộc đời tôi là những chuyến đi, không chỉ là đi đến một nơi khác, đi đến vùng khác, tôi còn đi trong những ký ức xưa mờ, tôi đi trên chuyện tình cảm, nhất là chuyện yêu đương, hình như một con người như tôi chẳng thể dừng lại và yêu một ai đó đến cuối đời được, tôi luôn muốn những điều mới lạ, và có thể cũng vì đó mà tôi luôn đi. Cái mấu chốt là những chuyến đi với tôi chưa bao giờ là đủ, nên tôi chưa hề dừng lại dẫu một lần nào…
Tôi không dám chắc về sau, nhưng từ trước giờ, cái thú nhất của tôi chắc là được uống nước dưới một gốc cây trên con đường lần đầu được đặt chân đến, nhâm nhi điếu thuốc rồi cho hồn tản mạn trên những làn gió, những lời thơ bay trên những niềm tâm sự, đi đến đâu đó, tôi quên đi thời gian và mong rằng khi nhìn cột mốc thì đoạn đường đã đi càng ngắn càng tốt, để tôi được đi nhiều hơn, được đi lâu hơn.
Vì cuộc đời là những chuyến đi, nên hãy cứ đi ngay khi ta còn trẻ, hãy đi ngay khi có thể. Còn với riêng tôi, khi những bộn bề dần được ổn thỏa, rảnh rang, có lẽ bạn bè cũng chẳng ngạc nhiên khi hôm nay tôi ở nhà mà hôm sau gọi điện lại nghe tôi bảo đang ở trên một đỉnh đèo nào đó, tôi là thế đấy, vì cuộc đời là những chuyến đi…
Nguồn: Huỳnh Minh Nhật