Cuối hạ, những cơn nắng đã nhạt dần, tản mạn đâu đó, không còn đốt chiều đỏ lửa. Thu còn dềnh dàng rong chơi trốn tìm, đuổi bắt.
Cái nóng như thiêu như đốt của mùa hè không còn vướng víu quấn người đến khó chịu mà nhường chỗ cho những đóa mưa đêm bất chợt để lòng ta được xoa dịu nhẹ nhàng, bình yên!
Đêm! Khi tất cả vạn vật đang chìm sâu vào giấc ngủ. Đường phố mùa covid càng trở nên vắng lặng. Không gian tĩnh mịch, hắt hiu. Tiếng côn trùng , ếch nhái, ễnh ương ngoài vườn thi nhau cất lên bản đồng ca tiễn hạ. Thỉnh thoảng, tiếng thạch sùng gõ nhịp vào không gian như đùa giỡn với chiếc kim đồng hồ đang nhảy nhót cùng vũ điệu thời gian.
Bỗng một trận mưa rào trút xuống bất ngờ, ầm ào như hờn giận, trách móc làm cho người ta đang say sưa chợt giật mình bừng tỉnh. Mưa xé trời, xé tan màn đêm. Mưa quật vào không gian, cây cối như xé toạc mặt đất. Trời nhẫn tâm như dội thác vào lòng người để thách thức.
Mưa đêm, sẽ là người bạn tâm tình đến bên để vỗ về những tâm hồn còn trằn trọc khó ngủ với bộn bề lo âu. Mưa đêm còn là tiếng lòng dìu dặt ru ta vào cõi mộng sau những ngày nóng bức đến khó chịu. Tiếng mưa dễ gợi buồn. Không gian đang chìm xuống, lắng đọng bỗng chốc dội về tiềm thức khiến lòng người rợn ngợp trăm mối tơ vò!
Mưa cứ vần vũ xối xả không ngừng như tiếng khóc ai oán của người cô phụ đang nức nở chốn khuê phòng. Mưa rạch ngang bầu trời. Mưa xuyên qua mặt đất. Mưa tung hoành ngang dọc. Gió cuộn lòng người. Gió thốc màn đêm. Gió thét gào như muốn nghiến nát không gian tĩnh mịch. Trời đồ nước ào ào như đứa trẻ đang khóc bỗng nhiên nín bặt. Bất chợt đến rồi bất chợt đi rất đỗi vô tình!
Mưa đêm dội về bất ngờ, vô tình, kéo tôi về những ngày đã cũ. Những tháng ngày gian nan bên tổ ấm gia đình. Trong căn nhà gỗ chưa được kiên cố. Hình ảnh bố mẹ khi nghe tiếng mưa đêm bất chợt ấy lại dội về. Mặc cho chị em con cuộn tròn chăn ngủ ngon lành như tằm đang còn trong kén thì bố mẹ tất bật choàng dậy để đi làm công tác … chống dột. Một xô, một chậu, bố nhanh tay hứng vào cái máng nước nối giữa gian bếp và nhà trên đang tuôn trào không dứt. Mẹ, dáng gầy gò, nhanh chân đi lấy cái chậu nhôm kê phía cuối giường, nơi chị em con nằm và không quên để cái khăn vào trong chậu cho nước mưa khỏi văng vào chân chúng con khỏi ướt. Một lúc sau thì không chỉ thau chậu dưới cuối giường mà cả những cái nồi, bát tô cũng được được tận dụng hứng nước mưa trên cả đầu giường. Những hạt mưa bắn vào mặt làm con tỉnh giấc. Theo phản xạ, con kéo chăn trùm kín đầu cho khỏi lạnh.
Mẹ dồn chị em con vào góc giường, cẩn thận lấy áo mưa, rón rén chăng lên phía trên đình màn cho an toàn. Loay quay rồi lại ra chuồng heo vứt cho đàn heo mới đẻ nắm rơm khô để chúng đỡ lạnh. Xong việc, tiếng bố mẹ lại rì rầm bên tai:
– Mai đi chợ nhớ xin ít xốp về gắn lỗ tôn thủng- bố nhắc.
– Mai anh nhớ xem lợp lại chỗ máng nước với cuối chuồng heo chứ nó tạt ướt nhìn tội quá!
– Mưa to thế này, mùa bơ năm nay khéo rụng hết bông. Vườn sầu riêng lại rụng hết trái! Lại một năm mất mùa.
Tiếng mưa đêm cứ rả rích, thì thầm như lời tâm sự đêm khuya, hòa vào tiếng thở dài, tiếng lòng của những người không ngủ suốt đêm nghĩ về ngày mai…
Ám ảnh nhất là tiếng mưa đêm bất chợt của hơn hai mươi năm về trước kèm theo tia chớp và tiếng sấm nổ vang trời suýt nữa đem theo đứa con gái bé bỏng của bố mẹ. Có lẽ kỉ niệm ấy sẽ theo con đến suốt cuộc đời không bao giờ quên.
Lần ám ảnh nữa là một cơn mưa đêm bất chợt, bố tỉnh dậy và ra ngoài sân che đống lúa đang phơi dở dang được cào đống hồi chiều nhưng chưa được che đậy cẩn thận vì bố không nghĩ lại có trận mưa đêm bất ngờ. Cũng chính cái lần ấy, bố bị trượt ngã và hậu quả ngày sau đi chụp phim thì tay bố bị gãy! Lúc ấy con thấu hiểu được thế nào là sự lo lắng dồn lên trong mắt mẹ!
Thêm một đêm mưa bất chợt. Khi ấy, con là đứa con gái đã trưởng thành và đi làm xa nhà. Trong đêm mưa ấy con cuộn tròn và rúc vào nách mẹ rì rầm thổ lộ về mối tình thật đẹp của mình. Lần đầu tiên con cảm nhận được mẹ với con như hai người bạn tri kỉ. Con miên man nghe mẹ kể chuyện tình yêu của bố và mẹ để rồi cứ ước ao và mơ về một mối tình đẹp như cổ tích ấy.
Nhớ lắm những kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ nghèo khó. Nhớ lắm ánh mắt bố lo lắng ngày mai phải sửa lại mái nhà dột. Nhớ như in bàn tay mẹ lạnh buốt sờ vào chân từng đứa con xem có đủ ấm? Nhưng con thấy có một sự ấm áp vô cùng từ bàn ấy! Bàn tay của sự yêu thương, chăm sóc, chở che, vỗ về.
Sợi mưa đêm nay vẫn kéo dài không dứt. Đêm này cũng như bao đêm khác. Bất chợt đến, bất chợt đi. Nhà mình cũng không còn dột nữa. Mẹ cũng không phải lo lắng cho những đứa trẻ ngày xưa và đàn heo mới đẻ. Nhưng con biết, mỗi khi những đóa mưa đêm bất chợt kéo về, bố thường lặng lẽ ra khỏi chăn, thắp nén hương bài trên bàn thờ tổ tiên và rót một ly rượu nhỏ ngồi trầm ngâm, nhắm suông với mưa đêm rả rích. Con biết chỉ vì một nhẽ tuổi già, bố không ngủ được hay bố còn lo lắng điều gì mà trên mái tóc bố giờ đây tìm không ra sợi tóc nào đen?
Con gái bố mẹ cũng không còn vô tư như ngày nào. Có hôm mưa đêm bất chợt ầm ầm dội vào tai inh ỏi khiến con bừng tỉnh. Bật dậy ngó mấy cái của sổ rồi kéo lại cho an toàn. Có hôm mưa đêm rả rích kéo dài chợt thấy lành lạnh, đưa tay với tấm chăn đắp lúc đó mới rón rén sang phòng mấy nhóc kéo chăn đắp cho chúng và không quên mở cửa để cho con cún con vào nhà cho khỏi lạnh. Rồi lại trở vào giường với mớ tơ chùng!
Đấy. Người ta cứ bảo mưa là tiếng lòng chênh chao, là tiếng khóc nỉ non, là tiếng mùa về. Nhưng với con, tiếng mưa đêm là cả một vùng trời kí ức! Bỗng chợt về rồi lại đi. Quẩn quanh từ năm này qua năm khác như một vòng tuần hoàn không dứt. Mưa cứ dội về trong tiềm thức với biết bao kỉ niệm không tên, lắng đọng. Con biết, mỗi trận mưa xuống để cho tuổi đời con lớn thêm lên và kỉ niệm ngày một đầy lên, nhưng không có trận mưa nào giống trận mưa nào vì mưa xuống, tan ra, thấm sâu vào lòng đất và những kỉ niệm không tên theo mưa lũ lượt tìm về. Lòng con lại thổn thức lo âu!
Tác giả: Trần Nguyệt Ánh