Gần 1h sáng vợ vẫn chưa về nhà, anh đứng ngồi không yên. Điện thoại tới hàng chục cuộc vẫn không bắt máy. Anh muốn phóng xe đi tìm vợ, nhưng biết tìm ở đâu giữa cái thành phố tưởng là chật chội nhưng lại quá đông dân này. Hơn nữa các con còn nhỏ, nếu thức giấc mà không thấy bố mẹ chắc chắn sẽ rất hoảng sợ. Không còn cách nào khác… anh đành chờ vợ về.
Đây không phải lần đầu chị về nhà muộn nhưng lúc nào anh cũng thấy lo. Còn chưa nhìn thấy vợ bước vào nhà là anh không thể nào đi ngủ được. Đã không biết bao lần anh nói vợ dừng công việc lại nhưng chị gạt đi. Anh xót vợ nhưng chị lại chẳng màng tới điều đó. Những cuộc đi tiếp khách mang về cho chị các bản hợp đồng béo bở mà vì thế lương thưởng của chị ở công ty cũng tăng trội.
Tiếng cổng sắt lạch cạch vang lên, chiếc xe taxi lao vút đi bỏ lai bên cổng một người phụ nữ ngã khụy xuống. Anh vội vàng chạy ra, nâng vợ dậy:
– “Em uống gì mà nhiều đến mức này, không đi nổi nữa? Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Chị đẩy tay anh ra, nhìn anh đầy hằn học rồi nhếch mép cười:
– “Anh nghĩ tôi muốn thế này chắc?”
Anh lại lao tới đỡ vợ vì chị đứng còn không nổi. Nhưng chị thà ngã xuống nền nhà chứ không chịu để cho chồng đỡ:
– “Buông ra, tôi tự đi được”
– “Đừng có ngang bướng nữa, để anh dìu vào nhà”
Chị ngồi vật xuống chiếc ghế sofa. Thấy vợ mệt mỏi, anh vội vã đi pha cốc nước chanh cho giải rượu:
– “Bọn trẻ đâu rồi?”
– “Chúng ngủ cả rồi. Con bé nói đợi em về nhưng rồi nó cũng ngủ thiếp đi”
– “Tôi có tội với các con”
– “Em uống nước đi rồi lên giường ngủ, muộn quá rồi. Mai em nghỉ một hôm đi, ngày nào cũng về muộn như thế này sức đâu mà chịu nổi. Mai anh sẽ tới công ty xin phép cho em”.
Chị hất tung ly nước xuống đất vỡ tan tành:
– “Tôi không cần”
Rồi chị bật khóc. Anh đứng chết lặng nhìn những mảnh vỡ trên nền nhà. Anh lặng lẽ, cặm cụi đi dọn những gì vỡ tan vì sợ các con dậy sẽ dẫm phải. Chị gào khóc trong tức tưởi:
– “Đến bao giờ thì anh mới thôi cái kiểu cần mẫn đến mức khó chịu này đi. Cái tôi cần không phải là anh ở nhà dọn dẹp, anh hiểu không?”
Sau tiếng gào thét của chị, tay anh chảy máu. Mảnh vỡ vô tình cứa vào… Nhưng anh không phản ứng, gọn gẽ đổ đống thủy tinh vào thùng rác rồi quay trở lại bàn.
– “Em muốn anh làm gì?”
– “Làm gì à? Tôi muốn anh ra ngoài, kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền… Tôi chán cảnh sống như thế này lắm rồi”
– “Em nhìn xem, chúng ta có thua kém mọi người thứ gì không? Con cái ngoan ngoãn, gia đình cũng không đến nỗi tệ… Tại sao em cứ phải lao vào kiếm tiền như một con thiêu thân trong khi anh và các con cần em ở nhà mỗi tối”
Chị hùng hổ đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt anh:
– “Bởi vì với anh là đủ, nhưng tôi thì chưa! Tôi muốn có hàng hiệu, muốn cuộc sống của mình tốt hơn gấp trăm vạn lần nữa. Bởi vì anh bất tài, bởi vì anh kiếm được vài đồng bạc, thế nên tôi mới phải kiếm tiền khổ cực như vậy. Anh có biết, một đêm uống rượu, tiếp đãi họ của tôi bằng cả tháng lương của anh không? Nếu anh không phải loại chồng vô dụng thì tôi đã chẳng phải làm cái công việc này rồi”.
Anh tát chị một cái trời giáng!
Lần đầu tiên sau hơn 10 năm cưới nhau anh tát chị. Bằng chính bàn tay còn đang chảy máu vì mảnh vỡ của chiếc cốc ban nãy. Gương mặt chị dính máu từ tay anh…
Chị nhìn anh cười khinh bỉ:
– “Anh cáu gì chứ? Anh không thấy đúng hay sao mà còn nổi giận? Anh tưởng đàn bà chúng tôi muốn đi làm đêm mới về chắc? Là do tôi vô phúc lấy phải chồng bất tài mới phải bươn chải ngoài đời để thân làm tội đời thế đấy?”
Lần này thì anh im lặng. Anh quay trở về phòng các con. Còn chị trở về căn phòng gắn bó bao năm giữa hai vợ chồng.
Anh nhìn các con ngủ, vuốt tóc rồi hôn lên trán:
– “Bố xin lỗi các con, là bố có lỗi”
Chị thiếp vào giấc ngủ. Men rượu trong người làm chị mệt lả và đau đầu!
Sáng hôm sau, chị dậy thấy chồng đã đưa các con đi học. Trên bàn anh chuẩn bị đồ ăn sáng đầy đủ cho chị như mọi khi. Mọi thứ vẫn như vậy, chị đoán anh sẽ giận như bao lần vẫn vậy. Nhưng rồi chị giật mình khi anh để lại trên bàn 1 lá thư:
– “Ăn một bữa sáng thật ngon em nhé!
Anh đã không bao giờ nghĩ có ngày phải nói với em bằng cách này. Nhưng quả thật thời gian qua chúng ta đã quá cách xa, anh thậm chí không biết phải nói với em vào lúc nào.
Anh biết em đã rất vất vả để kiếm tiền vì gia đình này. Anh biết bản thân mình bất tài nên mới để vợ con phải khổ cực. Tờ đơn ly hôn anh kí sẵn rồi, anh không muốn làm em khổ thêm nữa. 2 con nếu em cảm thấy bận rộn quá, hãy để anh nuôi chúng. Chúc em hạnh phúc”
Chị bực bội và khó chịu. Anh nghĩ chị không dám bỏ anh ư? Chị là người phụ nữ độc lập và tự chủ về tài chính, chị không cần một tấm chồng vẫn có thể lo được cho bản thân.
– “Được thôi, nếu anh muốn”
Chị vào phòng tìm chiếc bút, mở ngăn kéo ra, chị vô tình nhìn thấy đống giấy tờ khám bệnh. Hóa ra, bao tháng ngày qua anh giấu chị. Chị lập cập điện thoại cho chồng nhưng anh không bắt máy. Vài phút sau, anh nhắn lại một dòng tin:
“Em không cần thương hại, cũng không cần níu kéo. Không phải vì em, mà vì anh đã không thể chịu đựng em thêm nữa. Người muốn được giải thoát là anh”