Người đàn bà ngồi dưới mảnh trời khuya hiu hắt. Gió thổi ngược từ dưới mặt hồ. Thổi vào mặt người đàn bà, thổi sâu vào đáy mắt, khoét vào đêm những long lanh vận số. Mái tóc bà bay ngược phía sau, vờn lên, hắt xuống, lòa xòa man dại.
Phố núi xinh xắn, nhỏ nhắn im lìm và thơ mộng! Không nhà máy, xí nghiệp! Đêm! Phố chìm vào tĩnh mịch. Hàng đèn màu lung linh thay sắc. Đường thênh thang thưa thớt trống vắng, đơn côi. Vài chiếc xe lướt vội. Quán xá im lìm cửa đóng then cài. Cái không khí ồn ào tập nập của phố xá đi đâu? Bỏ người đàn bà cô đơn dưới cột đèn hồ! Lâu rồi, cái thành phố nhỏ này người ta đã quen ở nhà khi không thật cần thiết phải ra đường, từ khi dịch Covit 19 bùng phát và từ khi chỉ thị 16 của Thủ tướng Chính phủ được tái thiết. Phố buồn, buồn hắt hiu.
Hàng sấu già sần sùi khẽ ru chùm quả lúc lỉu ngủ gà. Bông lộc vừng đang dài ra, dài ra, buông rèm mành mành khoe màu hoa đỏ mọng. Mỗi cơn gió vụt qua, bông lộc vừng gieo xuống nền gạch những chùm hoa, trải tấm thảm đỏ hồng dưới gốc cây màu thu sớm. Hương của các loài hoa vây lấy bà, nhưng không đủ làm dịu cơn đau trong thẳm sâu tâm can bà nỗi đắng cay chua chát.
Người đàn bà đứng trên thành cầu, thả xuống lòng hồ giọt nước mắt đêm. Một giọt … hai giọt… ba giọt… trăm ngàn giọt rơi rơi. Cõi lòng bà tan vỡ. Hương đêm ngấm vào hồn bà, cô lạnh. Bà ngửa mặt khóc tu tu. Từng làn gió nhẹ làm mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Sóng nước hiền hòa hứng giọt sương đêm.
Tôi tha thẩn quanh hồ! Nhẹ nhàng bước, nhẹ nhàng hứng sương đêm, nghe từng con sóng lăn tăn vỗ vào mạn bờ. Đàn cá vàng lượn lờ đùa giỡn dưới ánh đèn màu thay sắc. Nhẹ nhàng, tôi hít thở hương sấu non tơ chua mát, hít thật sâu hương lộc vừng thơm ngan ngát trong đêm. Tôi lạnh người khi nghe văng vẳng bên tai tiếng khóc ai oán trong đêm. Sau phút đắn đo, tôi mạnh dạn bước về phía trước, gần hơn nữa với tiếng sụt sùi. Bên chân cầu, dưới cột đèn đêm. Ánh sáng chiếu từ cột đèn xuống, hòa lẫn ánh sáng hắt ngược từ hàng đèn trang trí dưới hồ lên, soi rõ khuôn mặt còn khá trẻ của em trong đêm. Khi chỉ cách em khoảng mươi bước chân, tôi đánh tiếng để em khỏi giật mình “Sao vậy em? Có cần chị giúp gì không?”
Em không quay lại nhưng tiếng khóc to hơn, nghe như trút ra cả ngàn nỗi ấm ức. Tôi bước đến cạnh em, vỗ nhẹ vào vai, vuốt vuốt xuống lưng. Em chồm người lên ôm lấy tôi, gục mặt trên vai tôi nức nở, tiếng khóc to hơn, to hơn nữa. Em như trút cả nỗi lòng theo giọt nước mắt và những lời nấc nghẹn. “Chị ơi, sao đàn bà khổ thế”? Ừ đàn bà khổ, bởi đời là bể khổ! Ai qua được bể khổ trầm luân thì sẽ đến với cực lạc.
Em trút cả bầu tâm sự vào tôi sau khi em được tôi dìu ngồi lên chiếc ghế đá xinh xinh gần đó. Em đã từng nhiều lần giận chồng rồi lại thứ tha vì anh ta năm lần bảy lượt cầm cố xe cho những cuộc đỏ đen. Còn sáng mai, em không biết bồng con đi đâu về đâu khi căn nhà nhỏ là nơi gắn kết các thành viên đã bị chồng vứt vào lò nướng cuộc đỏ đen. Chiều nay, những kẻ xăm trổ đầy mình hung hãn mang giấy cầm cố đến đuổi mẹ con em ra khỏi nhà, người đàn ông của em mất dạng trước đó vài tiếng. Em muốn nhìn hồ, nhìn đường, nhìn dòng xe cộ thưa thớt trên đường, nhìn những ánh đèn lung linh thay sắc lần nữa để em tìm đến tịnh thu!
Không, em ơi! Cha mẹ cho em cuộc đời, em nợ nhân gian một lẽ sống! Hãy ngẩng cao đầu để sống! Hãy cứng rắn đối đầu với những khó khăn, qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai. Nếu không còn nghĩ đến bản thân thì chí ít em hãy nghĩ đến mẹ cha, đến đứa trẻ mà em đã ban tặng nó cuộc sống như mẹ cha em ban tặng cuộc sống cho em. Nó đáng được yêu thương và cần có sự che chở của em. Cuộc sống này còn nhiều điều tốt đẹp để ta vấn vương. Hãy tạm quên nỗi sầu hôm nay để nghĩ đến ngày mai, em nhé!
Em bằng lòng và hứa với tôi sẽ cùng con đi qua những ngày gian khó này khi trăng đã lên cao vời vợi.
Giọt nước mắt người đàn bà khóc cho đêm dài đầy ác mộng trôi dần về miền xa ngai ngái. Em về với con, tôi cũng nhẹ nhàng bước dưới ánh trăng dìu dịu. Lòng tôi bâng khuâng những cảm xúc về cuộc gặp không hẹn trước với người đàn bà bất hạnh đến giờ vẫn chưa biết tên.
Thế gian có biết bao người đàn ông lầm đường lạc lối để biết bao người đàn bà của họ khóc ròng trong những đêm dài? Ai trong số họ tìm lại được hạnh phúc, ai trong đó mãi mãi là ẩn số vĩnh hằng.
Đêm trùm bóng tối trần gian. Ai cười, ai khóc? Đêm trùm bóng cuộc đời tôi, cuộc sống của em. Tôi mơ, giấc mơ đêm không có tiếng khóc người đàn bà xa ngái!
Tác giả: Thanh Tám