Có thể con sẽ cho rằng mẹ lắm lời. Con không muốn phải nghe những lời giáo điều. Con nghĩ rằng con đã lớn và con đã đủ hiểu biết để đưa ra những nhận xét và quyết định. Dù con nghĩ thế nào đi nữa thì mẹ cũng muốn nói ra những điều này. Những lời mẹ nhắn gửi cùng con trai yêu thương của mẹ! Chàng trai mười sáu tuổi!
Con biết không, mẹ sinh con thiếu tháng nên tình yêu thương, sự lo lắng dành cho con càng lớn hơn gấp bội. Ngày con ra đời là niềm hạnh phúc vô bờ của bố mẹ và của ông bà nội ngoại. Con là đứa trẻ yếu ớt, những khi trái gió trở trời lại nay ốm mai đau. Có những hôm con sốt cao, mẹ một mình xuống trạm xá lúc mười hai giờ đêm dù trước đây chỉ cần tối trời là mẹ chẳng dám ra khỏi nhà.
Và con cứ thế lớn lên trong tình yêu thương trọn vẹn của mẹ, của ông bà và những người thân. Bố công tác xa nhà, mỗi năm một lần về phép nên con cũng phải chịu những thiệt thòi. Bù lại, khi con đã biết đọc sách, lần nào bố về con cũng háo hức khi được bố đưa đi chọn những cuốn sách mà con thích. Sách truyện của con như thư viện thu nhỏ, đám bạn trong xóm và cả các anh chị nữa vẫn thường mượn truyện của con. Những lúc ấy con thật vui, niềm tự hào hạnh phúc ngời trong ánh mắt.
Ngày lại ngày con đã lớn lên. Cậu bé ngày nào nay phổng phao, cao lớn. Nhưng chàng thanh niên của mẹ có lúc khiến mẹ không vui. Đó là khi mẹ kể những công việc mình đã làm thuở bằng tuổi của con, con lơ đãng. Mẹ kể chuyện mẹ và dì, cậu từng phải ăn cơm với muối rang, từng ăn cơm độn ngô, khoai …con cho là chuyện cổ tích.
Có lần mẹ kể chuyện đi mót lạc, cất te từ sáng sớm, con nói rằng xã hội ngày càng phát triển chẳng lẽ mẹ mong con phải mót lạc, cất te! Không, không phải vậy con ạ. Không phải mẹ mong muốn con phải chịu khổ, mà mẹ muốn con thấu hiểu những gì tuổi thơ bố mẹ đã trải qua. Cuộc sống có trải qua khó khăn mới trưởng thành con ạ! Biết thấu hiểu để biết sẻ chia con trai ạ!
Con có biết mẹ không vui khi con háo hức kể chuyện bạn này bạn kia nghỉ hè là ngủ tận chín mười giờ mới dậy . Con thích được như bạn bởi chẳng phải làm bất cứ việc gì. Nhưng con ạ, ngoài kia cũng có những người bạn bằng tuổi con sáng chiều giúp bố mẹ làm việc đồng áng một cách vui vẻ.
Và, không đâu xa, bạn Nam, bạn gần nhà cũng bằng tuổi con( à, bạn ấy còn sinh sau con đến tận tám tháng ấy) hàng đêm vẫn làm công việc bưng bê cho một nhà hàng ở Phố huyện. Con biết điều đó mà, bởi chính con đã kể với mẹ điều đó. Làm việc là niềm vui. Lao động để biết trân quý thành quả của người khác đó con.
Con yêu thương!
Chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, cha mẹ nào cũng yêu thương con. Vì yêu thương nên cha mẹ luôn mong đem đến cho con của mình những điều tốt đẹp nhất. Yêu thương nhưng không phải là bao bọc thái quá. Yêu thương là giúp con thấu hiểu mọi lẽ đúng sai. Không ai muốn con mình động đâu hỏng đấy. Không ai muốn con mình thiếu những kĩ năng cần thiết phải không con? Cha mẹ muốn con tự tin khi bước vào đời. Muốn con có bản lĩnh để vượt qua mọi khó khăn bởi cuộc sống đâu phải lúc nào cũng màu hồng, con nhỉ!
Bố con là người chỉn chu và nghiêm khắc. Bố muốn con phải là một người đàn ông thực thụ. Cẩn thận, chăm chỉ trong công việc. Bố thường bảo với con rằng: hôm nay con vất vả một tí, con khó chịu với bố một tí nhưng sau này vào đời con dễ chịu hơn. Bố con là thế. Bố yêu con theo cách của một người đàn ông.
Thú thật có lúc mẹ cũng trách và giận bố khi vào những ngày nghỉ mới năm giờ rưỡi sáng đã gọi con dậy để phụ giúp công việc. Có lúc thấy con mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mẹ muốn con được nghỉ ngơi nhưng với bố công việc còn dang dở với lại khi nó chưa phải là quá sức với con thì con vẫn cứ phải tiếp tục.
Có lúc bố bảo con nấu ăn dù mẹ chẳng bận bịu gì. Những lúc như thế mẹ cũng muốn làm giúp con nhưng bố vẫn yêu cầu con hoàn thành công việc. Có lẽ con trách bố mẹ lắm phải không. Nhưng, giờ đây con đã thấy những điều mà con đã làm được. Mẹ thực sự vui khi con có thể chuẩn bị được bữa cơm khách khi không có mẹ ở đó, Có lần, ở nông trại nàh mình có những người khách đến chơi đột xuất.
Chính con đã đạo diễn mâm cơm khiến mọi người phải ngạc nhiên. Con đã thạo khá nhiều việc. Đặc biệt mẹ thấy con tự tin hơn rất nhiều. Ông ngoại vẫn bảo rằng con đã người lớn rồi đấy. Đó chính là quả ngọt của những ngày vất vả đấy con trai ạ.
Con trai ạ, vẫn biết cuộc sống ngày càng phát triển, đời sống tinh thần mỗi thời mỗi khác nhưng mẹ vẫn muốn con nghĩ về những điều này. Mẹ lại bắt đầu câu chuyện của ngày xưa. Mong con hãy lắng nghe, đừng cho rằng mẹ lại kể những câu chuyện cổ tích nhé.
Tuổi như con mẹ đọc những tác phẩm nhẹ nhàng, tinh tế mà ấm áp nghĩa tình của Thạch Lam; mẹ yêu những cáu chuyện của nhà văn Nam Cao, Ngô Tất Tố,, mẹ yêu những câu chuyện nước ngoài như “Không gia đình” của Hector Malot, truyện ngắn O. Henry, “Thời thơ ấu” của Macxim Goki…
Còn con, con thích đọc truyện nhưng là hồi nhỏ, còn giờ đây những lúc rảnh rỗi con chỉ thích làm bạn với ti vi và điện thoại thôi. Tất nhiên, mẹ cũng hiểu rằng, mọi kiến thức đều có trong chiếc điện thoại kia, nhưng trong đó cũng có biết bao điều hấp dẫn, nếu con không có bản lĩnh sẽ bị cuốn theo. Và lúc ấy sẽ kéo theo bao nhiêu rắc rối, bao nhiêu hệ lụy con ạ.
Mẹ vẫn mong muốn con tìm đến sách, con sẽ khám phá những điều thú vị từ sách. Sách là bạn. Sách là Thầy đấy con trai của mẹ. Đừng quá phụ thuộc vào điện thoại con nhé. Ngoài kia, có nhiều điều hấp dẫn : cánh diều no gió trong khoảng trời xanh trong, mùi hoa ngát hương trong nắng mai, những hạt mầm đang cựa mình để trồi lên khỏi mặt đất và cả những cuốn sách trên giá của gia đình mình… Hãy khám phá những điều thú vị ấy con nhé.
Mẹ lại dài dòng rồi. Nhưng hi vong lần này con sẽ đọc hết những dòng này. Đây là những lời gan ruột mẹ muốn gửi đến con yêu quý của mẹ. Mẹ và tất cả những người thân yêu mong con luôn vui khỏe. Luôn cố gắng để hoàn thiện nhé con. Gửi đến con tình yêu thương trọn vẹn nhất!
Tác giả: Xoan Vương