Ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, nhìn điệu bộ hằn học của Minh Trang và chị, người ta có cảm giác chị là kẻ đi cướp chồng của người khác và đang bị dằn mặt. Chị khép nép, gương mặt đượm buồn như sắp khóc. Chị cúi mặt xuống nghe người phụ nữ có bầu ngồi trước mặt mình đang xa xả giao giảng về đạo đức.
Không nhiều người biết rằng trong mối quan hệ này, chị là vợ của một người đàn ông mà người đó là nhân tình của cô gái trẻ đang ngồi trước mặt chị.
– “Chị đừng đóng vai người đàn bà tội nghiệp thêm nữa. Bao nhiêu năm nay vì chị mà anh ấy khổ. Anh ấy không nói ra nhưng chị phải hiểu chứ?”
Chị vẫn im lặng không nói gì. Đúng ra là chị không biết phải nói gì vào lúc này, khi mà cô nhân tình của chồng ngồi trước mặt trẻ trung hơn chị, xinh đẹp hơn chị… Không cần biết chồng chị có yêu cô ta thật hay không nhưng điều quan trọng là bây giờ, cái bụng bầu lấp ló của cô ta là điều mà mãi mãi chị không bao giờ làm được, dù có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa.
– “Giờ em muốn gì?”
– “Tôi phải hỏi chị muốn gì mới đúng? Hơn 10 năm chị trói buộc anh ấy, không cho anh ấy đi tìm hạnh phúc mới. Chị nói đi, giờ chị muốn gì thì mới buông tha cho anh ấy?”
Chị nhìn cô gái trẻ hơn mình cả chục tuổi đang gân cổ lên nói mà thấy xót thương. Chị đưa tay chạm nhẹ vào tay Minh Trang:
– “Em bình tĩnh, đừng nóng, không tốt cho đứa bé trong bụng. Giờ em là mẹ rồi mà”
– “Chị không phải dạy tôi cách làm mẹ thế nào? Chị làm gì có đủ kiến thức để nói với tôi về điều đó. Giờ chị nói đi, chị bám vào anh ấy chỉ vì anh ấy là người làm ra tiền thôi đúng không? Chị muốn bao nhiêu tôi có thể cho chị để buông tha cho anh ấy”.
– “Em gặp chị thế này, anh ấy có biết không?”
– “Tất nhiên là biết, anh ấy không muốn phải đối diện với chị nên đã để tôi đi tìm chị đó. Chúng tôi đã có con với nhau, là một gia đình hạnh phúc, vì thế, mong chị hãy buông tha cho anh ấy đi. Anh ấy nói chị cần bao nhiêu tiền, cần tài sản gì thì cứ việc, chỉ cần chị đồng ý kí giấy ly hôn”.
Chị không nói thêm gì nữa, chị rút từ trong chiếc túi xách ra tờ đơn ly hôn đã kí sẵn:
– “Phiền em đưa giùm chị cho anh ấy tờ đơn ly hôn này. Đồ đạc chị cũng đã chuyển ra khỏi nhà từ hôm qua. Vì anh ấy không về nhà nên không biết điều đó thôi. Chúc em và anh ấy hạnh phúc”.
Chị rời khỏi quán cà phê với sự hả hê, thích thú của Minh Trang. Chị nghe rõ cả cuộc điện thoại mà cô hí hửng điện cho anh để thông báo: “Xong rồi anh ạ, mọi chuyện đã đúng như kế hoạch, chị ta đã đồng ý ly hôn. Giờ chúng ta đã là của nhau rồi”.
Chị thấy lòng mình nhẹ bẫng, không mệt mỏi nữa. Hơn 10 năm qua, chị đóng vai một người đàn bà tội nghiệp, níu giữ anh để anh không bỏ chị dù rằng họ không thể có với nhau một đứa con. Chị tìm mọi cách để níu giữ anh, bất chấp sự đả kích từ phía nhà chồng cho rằng chị ích kỉ. Chị làm thế… là bởi vì chị không muốn anh bị tổn thương.
Chị đã không để anh biết rằng người không thể có con là anh. Chị yêu và dám hi sinh vì anh, thế nên chị nhận đấy là tội lỗi của mình. Chị cố gắng ở bên anh, chỉ cần anh còn yêu chị thì chị dám chấp nhận để mọi người mắng mỏ mình ích kỉ. Tiếc là, anh đã thay lòng. Chị đã cố bao bọc cái sự thật ấy đến cùng, giữ anh bên cạnh là để anh không bao giờ biết mình mới là người không có khả năng làm cha.
Rốt cục, chị chẳng giữ được trái tim của người đàn ông ích kỉ như anh. Anh đi theo cô gái trẻ đó. Anh tưởng mình hạnh phúc khi cô ta có bầu. Chị cười, cứ để anh hân hoan chào đón niềm vui đó, sự thật, một ngày nào đó nó tự phơi bày…