Từ ngày đẻ đứa thứ hai, Phượng phải tự lo toan mọi chuyện trong nhà. Hà – chồng Phượng không có nhiều thời gian rảnh rỗi ở nhà, anh đi suốt. Tầm tháng, hơn tháng lại về nhà đưa cho vợ ít tiền nuôi con. Lần nào chồng về Phượng cũng vui sướng thiết đãi anh những món chồng thích. Hơn năm nay, anh bận đi công tác để Phượng héo úa ở nhà, nhiều đêm cô ôm con khóc.
Đợt vừa rồi, Hà về bảo với Phượng là anh sẽ đi làm nốt tháng này rồi chuyển hẳn ra Bắc làm cố định, không phải đi công tác xa nữa. Hà chấp nhận mức lương thấp để được gần vợ con. Nghe chồng nói như vậy, Phượng vui lắm. Cuối cùng gia đình cô cũng được đoàn tụ, được ăn bữa cơm gia đình vào mỗi tối với nhau.
Rồi một hôm vừa đón con về nhà, Phượng thấy người phụ nữ lạ nào đứng ở trước cổng nhà cô. Dựng xe xuống Phượng nhẹ nhàng hỏi người phụ nữ kia cần sự giúp đỡ gì từ cô không.
– Xin lỗi, cô tìm ai vậy. Tôi có thể giúp gì được cho cô?
– Không biết cô có phải Phượng, vợ anh Hà không?
– À vâng, chính là tôi đây ạ. Chị là gì với anh Hà, và tìm tôi có việc gì vậy?
– Chị có thể cho tôi vào trong nhà nói chuyện cho tiện được không?
– À vâng, mời chị vào.
Bảo con lên nhà chơi, Phượng lấy nước mời người phụ nữ kia uống.
– Chị uống đi cho mát, rồi chúng ta nói chuyện.
– Tôi nói luôn cho đỡ mất thời gian của hai bên nhé.
– Vâng, chị cứ nói đi.
– Nói thật với chị, tôi là nhân tình của anh Hà – chồng chị.
– Chị nói sao cơ?
– Chị không tin tôi thì có thể hỏi chồng chị. Tôi là Thảo, người miền Nam. Tôi và chồng chị đã cặp kè với nhau được gần năm nay rồi, hiện tại tôi đang mang bầu của chồng chị được hơn 2 tháng. Khi biết tin tôi có thai anh ấy rũ bỏ con mình, định về Bắc với chị. Nhưng tôi yêu chồng chị, và tôi muốn đứa con của tôi phải có cha. Thế nên hôm nay tôi đến để…
– Để bắt đền chồng tôi ư? Xin lỗi cô, tôi không dễ để mắc lừa đâu.
– Vậy chị có cần tôi cho xem cái này không. Tôi sợ chị sẽ sốc đó.
Cô ta đưa điện thoại mở sẵn chế độ ảnh cho Phượng xem. Những bức hình nóng bỏng, ân ái của chồng Phượng và cô ta khiến Phượng cực kỳ sốc, cầm điện thoại trên tay mà cô run đến rơi nó.
– Vậy bây giờ chị tin rồi chứ? Không lẽ tự nhiên tôi đến vu vạ cho gia đình chị.
– Cô muốn gì? – Phượng gào lên.
– Tôi muốn chị ly hôn với chồng, còn đây là số tiền để bù đắp và cũng coi như mua lại chồng chị. Chị thấy thế nào?
– Mua… mua chồng tôi ư?
– Tại tôi yêu anh ta, nên bắt buộc tôi phải làm thế vì tương lai của con tôi thôi. Tôi nghĩ với 300 triệu này chị bán người chồng phản bội của mình với giá đó là quá hời rồi.
– Tôi sẽ không bao giờ đồng ý bất cứ điều gì với cô. Cô đừng hòng phá hoại hạnh phúc gia đình tôi.
– Tôi cho chị một tuần để suy nghĩ cái gì có lợi cho chị nhất. Nói cho chị biết trước, nếu như chị không đồng ý ly hôn và nhận số tiền này, tôi sẽ có cách để chồng chị tự ly hôn với chị mà chị không nhận được bất cứ thứ gì. Chị suy nghĩ cho kỹ đi.
Người phụ nữ đó đứng dậy ra về, Phượng cũng chẳng buồn nhìn theo cô ta. Nhưng những gì cô ta mang đến là một cơn ác mộng kinh hoàng với Phượng. Cô không dám tin đây là sự thật, chồng cô có người phụ nữ khác trong lúc đi công tác ư? Cô ta còn trơ trẽn mang cả tiền đến mua chồng cô.
Phượng cười cay đắng, nhìn nắm tiền để trên bàn mà cô thấy đau đớn và ghê tởm bao nhiêu. Đời cô có một ngày người ta mang tiền đến để mua chồng mình, bắt mình ly hôn để nhận tiền đền bù 300 triệu này ư?
Suốt mấy hôm nay Phượng như người mất hồn, cô chẳng làm được việc gì. Cô cứ nghĩ mãi về chuyện nhân tình của chồng đến nhà bắt cô bỏ chồng và nhận tiền. Thực sự cô thấy mình đang rơi vào vực thẳm, khi người yêu thương mình lại phản bội mà cô không hề hay biết. Còn cô nhân tình kia ngang nhiên ra điều kiện với Phượng. Cô không biết mình phải làm gì để trả lời cô ta.
Liệu Phượng có nên nhận 300 triệu kia và ly hôn, hay cứ cố chấp giữ chồng mình bằng được.