Trên chiếc giường, nằm trong tấm chăn ấm áp, cả hai cuộn tròn bên nhau đón cái lạnh của mùa đông. Ngoài trời lất phất mưa vì thế cái lạnh càng thêm tê tái. Cả Hải và Dung đều chưa ngủ. Còn sớm, nhưng vì lạnh nên chẳng ai muốn làm gì ngoại trừ cái việc nằm ôm nhau và trò chuyện.
Dung đưa tay tắt điện, bật chiếc đèn ngủ mờ mờ màu vàng ấm áp. Cô luôn thích cái thời khắc nằm bên Hải như thế này, không có tiếng tivi, không có tiếng ồn ào xe cộ, không có ánh điện sáng trưng. Nằm trong vòng tay anh, cả hai cùng thủ thỉ nói về những gì đã qua hoặc những gì sắp tới.
– “Chúng mình yêu nhau chính xác là bao lâu rồi nhỉ?” – Hải thì thầm
– “4 năm, 8 tháng… 9 ngày”
– “Kể cũng lâu lắm rồi nhỉ. Có nhiều người, với từng ấy thời gian, có khi họ đã đi qua được vài mối tình rồi ấy chứ”
Dung cười khúc khích khi nghe cái lập luận chẳng đâu vào đâu của Hải.
– “Sao thế, anh tiếc vì yêu được ít người quá trong khoảng thời gian đó à? Nếu muốn anh có thể yêu đồng thời vài cô một lúc mà”
– “Không, em nghĩ cái gì vậy chứ” – Hải đưa tay cốc nhẹ vào trán Dung khiến cô cau mày lại. Anh sợ cô giận, lại vội vàng đặt lên đó một nụ hôn.
– “Thế em có tiếc vì mới chỉ yêu mình anh không?”
– “Kể ra thì… cũng có”
Hải vung tấm chăn ra nhìn Dung trách cứ. Cô lại cười lớn hơn khi thấy sự giận hờn đáng yêu này của Hải. Dung kéo anh nằm xuống bên mình, áp vào má anh rồi hôn anh một nụ hôn nồng nàn. Cô thì thầm vào tai anh:
– “Tiếc là vì đã không thể yêu anh nhiều hơn, nhiều hơn nữa…”
– “Ừ, nói thế còn nghe được”.
Một khoảng im lặng lại bao trùm. Lần nào cũng vậy, cứ những đêm nằm bên nhau thế này, có lúc cả hai lại không biết phải nói gì…
– “Em có yêu anh nhiều không?” – Giọng Hải bắt đầu trùng xuống.
– “… Nhiều lắm”
– “Em nghi ngờ anh điều gì à?”
– “Sao anh lại hỏi thế?”
– “Thế tại sao em lại luôn từ chối lời cầu hôn của anh. Ai cũng nói con gái luôn muốn được sống bên người mình yêu, còn em có vẻ như ngược lại. Anh muốn được cưới em, được cùng em xây dựng gia đình, tại sao em cứ trì hoãn mãi. Mình yêu nhau cũng đâu phải là ngắn. Anh nghĩ từng ấy thời gian là đủ để em hiểu anh yêu em nhiều như thế nào rồi mà. Mình cưới đi em”
– “Anh à, mình yêu nhau lâu thêm một chút được không?”
– “Nhưng tại sao chứ?”
– “Em không mong anh yêu em nhiều… em chỉ anh yêu em mãi mà thôi”
– “Anh thật không thể hiểu được những lập luận của em”.
Lần này thì Hải giận thực sự. Đây không biết đã lần thứ bao nhiêu câu chuyện này được đề cập tới. Nhưng bao giờ Dung cũng chỉ có một câu trả lời là sự trốn chạy. Cô không đồng ý cưới… Điều đó thật lạ!
Dung là cô gái trinh nguyên khi đến với Hải. Anh trân trọng điều đó rất nhiều. Hơn 4 năm qua, chưa bao giờ Hải nghi ngờ tình yêu của Dung nhưng anh lại không sao lí giải nổi vì điều gì cô chưa chịu cưới. Công việc ư? Cả hai đang có một vị trí làm mà bao người ngưỡng mộ với thu nhập đủ để có cuộc sống dư giả. Tình yêu ư? Chẳng lẽ yêu nhau hơn 4 năm chưa đủ dài lâu để tin nhau?
Hải quay mặt về phía bờ tường, quay lưng lại với Dung. Dung biết là anh giận. Cô lặng lẽ luồn tay qua tay anh, ôm anh thật chặt từ phía sau:
– “Anh giận em đấy à?”
– “Anh có thể không giận, không cảm thấy bị tổn thương không?”
– “Anh muốn lấy em vì điều gì?”
Hải quay mặt lại nhìn cô:
– “Sao em hỏi lạ thế… Vì anh muốn chúng ta là vợ chồng, cùng xây dựng một gia đình, có những đứa con đáng yêu… Đấy chẳng phải là ước mơ của tất cả những cặp đôi yêu nhau hay sao?”
– “Anh muốn cưới em có phải vì yêu em không?”
– “Tất nhiên rồi”
– “Nếu chỉ vì yêu, thì không cần cưới cũng yêu được mà. Mình cứ yêu như thế này được không anh?”
– “Em nói cái quái quỷ gì thế? Anh thực sự không thể nào hiểu nổi em”
Đây là lần đầu tiên Hải cáu và quát Dung như vậy. Nhưng cô không giận mà vẫn từ tối nói chuyện.
– “Em như vậy là chỉ vì em yêu anh quá mà thôi. Em yêu anh nhiều đến mức không muốn san sẻ anh cho ai. Em sợ cưới nhau về, chúng ta sẽ sinh con và anh sẽ yêu thêm cả các con nữa. Em sợ mình phải chia sẻ anh. Mình có thể cứ yêu nhau như thế này được không? Hoặc cưới mà không sinh con”
Hải mỉm cười khi nghe lí do, anh ôm Dung vào lòng:
– “Ngốc ạ. Anh sẽ yêu em thật nhiều và càng yêu em nhiều hơn nữa khi em trở thành mẹ của các con anh. Chúng mình phải có con chứ. Con sẽ là minh chứng rõ ràng và hùng hồn nhất cho tình yêu của hai đứa mình. Sau này có con nhất định em sẽ càng thấy yêu anh hơn và cũng thấy anh yêu em nhiều hơn”.
– “Em hiểu rồi. Mình ngủ đi thôi…”
– “Nhưng… mình cưới nhé. Trả lời anh đi rồi anh mới ngủ”
Cô hôn anh!
– “Ngủ đi, mai em sẽ cho anh câu trả lời”
Nét mặt Hải hân hoan, anh nghĩ đó là một câu trả lời như anh mong đợi. Chiếc đèn ngủ tối dần, bóng đêm bao phủ. Trong giấc mơ, anh thấy mình thành chú rể đi đón cô dâu của đời mình là Dung.
***
Sáng hôm sau, Hải dậy và không thấy Dung nằm cạnh mình. Anh vội vã tìm cô. Dung mặc chiếc áo bông to và valy hành lí đã sẵn sàng:
– “Em đi đâu vậy?”
– “Em ra nước ngoài”
– “Đi công tác hả? Sao em không nói gì với anh? Bao giờ em về?”
– “5 năm nữa”
Hải vẫn bình tĩnh vì anh nghĩ đó là một câu nói đùa:
– “Thôi nào, đừng có đùa nữa. Anh còn chưa giận cái tội đi mà không báo trước cho anh đấy”
Dung tiến lại gần anh:
– “Em xin lỗi. Bấy lâu nay em trì hoãn chuyện cưới xin là vì em muốn đạt được mục đích này. Em được cử ra làm trưởng đại diện chi nhánh ở nước ngoài và em không muốn bỏ phí cơ hội này. Phải mất khoảng 5 năm em mới có thể trở về…”
– “Thế còn chuyện chúng mình?”
– “Anh… đừng chờ em nữa. Em rất xin lỗi. Nhưng em không từ bỏ tham vọng được”.
Nói rồi Dung chạy vội ra khỏi căn phòng mà bấy lâu nay cô và anh sống chung như vợ chồng. Người ở lại với tâm trạng căm giận mà không biết phải trút vào ai.
Trên chuyến bay ra nước ngoài, Dung bật khóc… Cô đã phải chọn cách này để trốn chạy anh. Cô còn chưa biết ra nước ngoài sẽ làm gì khi cô bỏ việc đột ngột và không có sự chuẩn bị nào cho một cuộc sống độc thân nơi đất khách quê người. Nhưng… cô không thể làm mất thời gian của anh thêm nữa.
Dung đã níu kéo tình yêu này tới hơn 4 năm là bởi vì cô quá yêu anh. Cô biết anh sẽ yêu cô nhiều hơn nữa sau khi cưới, sau khi cô sinh cho anh những đứa con. Chỉ là… cô lại không thể làm điều đó. Cô không có phúc được làm mẹ của các con anh. Cô đã cố ở bên anh lâu nhất có thể. Giờ là lúc cô phải ra đi. Dung không thể ích kỉ bắt anh phải sống bên một người vợ không sinh nở được khi mà anh là con trưởng của một gia đình. Từng đó thời gian đã là quá nhiều cho cô rồi. Yêu lâu thêm nữa sẽ chỉ đánh mất cơ hội để anh tìm một người đàn bà khác…
Chẳng bao giờ anh biết được lí do cô luôn hỏi: “Anh sẽ yêu em mãi chứ?”…